soimmmm - november rain
soimmmm
november rain

87 posts

Soimmmm - November Rain - Tumblr Blog

soimmmm
1 year ago
Nng Ln

Nắng lên

Mái nhà hong khô

Cây ngô

héo.

Mùa mới

thật chưa,

mà mưa

nhiều thế?

soimmmm
1 year ago

Đôi khi phải khâm phục Youtube thật.

Đôi khi để mọi thứ public cũng có mặt tích cực.

Nhìn cái comment mới phát hiện ra đã 7 năm rồi.

Vẫn không hiểu dòng nào lời bài hát. Và vẫn ám ảnh.

I Khi Phi Khm Phc Youtube Tht.


Tags :
soimmmm
1 year ago

💚

soimmmm - november rain

9.9.2024

1. Trời xám xịt và mưa liên hồi. Nước mưa vào miệng thì ngọt, vào mắt thì cay mà vào người thì lạnh.

2. Thi thoảng lại phải chào một người bạn. Lục fb thấy cái ảnh cùng cười. Tạm biệt.

3. Tháng 9 luôn luôn đặc biệt. Năm nay đặc biệt thêm phần tiêu cực. Cuộc sống phải thế. Có người bất hạnh. Có kẻ gặp may.

4. Ngột ngạt. Khá vô cảm với những điều xảy đến. Nhưng dư chấn thì vẫn có. Thắc mắc. Khó hiểu.

5. Thấy cái ảnh chụp ở Sapa. Ồ có lúc mọi chuyện trên đời cũng chỉ cần có vậy.

9.9.2024
soimmmm
1 year ago

9.9.2024

1. Trời xám xịt và mưa liên hồi. Nước mưa vào miệng thì ngọt, vào mắt thì cay mà vào người thì lạnh.

2. Thi thoảng lại phải chào một người bạn. Lục fb thấy cái ảnh cùng cười. Tạm biệt.

3. Tháng 9 luôn luôn đặc biệt. Năm nay đặc biệt thêm phần tiêu cực. Cuộc sống phải thế. Có người bất hạnh. Có kẻ gặp may.

4. Ngột ngạt. Khá vô cảm với những điều xảy đến. Nhưng dư chấn thì vẫn có. Thắc mắc. Khó hiểu.

5. Thấy cái ảnh chụp ở Sapa. Ồ có lúc mọi chuyện trên đời cũng chỉ cần có vậy.

9.9.2024
soimmmm
1 year ago

Bài viết có những dẫn chứng và trích dẫn không sai nhưng mình cảm thấy chúng được sử dụng để dẫn dắt người đọc tới những luận điểm không đúng.

Ví dụ ở câu chuyện đầu tiên, nếu đúng như vậy, Arago là người đồng chứng minh được tính chất sóng của ánh sáng, đây là sự thật bất di bất dịch, bất kể đám đông hay một ai đó nói gì, bất kể quên lãng.

Thế nào là tầm thường? Thế nào là khôn ngoan? Thế nào là tài giỏi? Thế nào là thành công? Thế nào là vĩ đại?

Phải chăng bài viết đang hàm ý các khái niệm theo định nghĩa của đám đông?

Dẫu sao để có một công trình hoàn thiện, bạn dẫu giỏi tới đâu cũng phải cùng làm với đám đông của mình.

Đám đông là nơi ẩn náu của kẻ tầm thường và là nấm mồ của người khôn ngoan: Khi hòa vào đám đông, dù giỏi đến đâu, trí tuệ cũng dần bị vùi mất

01.

Có 2 bức tranh như thế này:

Có người muốn hòa vào đám đông, nhưng lại phát hiện ra rằng trái tim của mình là màu đỏ, còn của những người khác là màu đen.

Vì muốn giống người khác, anh ta bắt buộc phải bỏ đi trái tim màu đỏ của mình, rồi thay nó bằng trái tim màu đen giống với mọi người.

Nếu một người muốn hòa mình vào đám đông, anh ta chỉ có thể trở nên giống như những người xung quanh mình.

Đây là lý do tại sao nhà tâm lý học xã hội, Gustave Le Bon, nói: "Trí tuệ thường bị vùi mất khi ở trong đám đông."

Năm 1821, nhà khoa học người Pháp D.F.J Arago và Augustin-Jean Fresnel, một người vừa tốt nghiệp đã cùng nhau hoàn thành thí nghiệm phân cực ánh sáng và chứng minh thành công ánh sáng là sóng ngang.

Tuy nhiên, trong một diễn đàn học thuật, Arago phát hiện ra rằng hầu hết các đồng nghiệp của ông trong lĩnh vực học thuật vẫn nhấn mạnh vào lý thuyết hạt - coi ánh sáng là hạt.

Ông lo lắng rằng một khi xuất bản một bài báo về thí nghiệm phân cực, ông sẽ không thể hòa nhập vào cộng đồng khoa học chính thống.

Vì vậy, Aragon đã xóa tên mình khỏi cột tác giả một ngày trước khi Fresnel gửi bài báo.

Tuy nhiên, kết quả là những kết luận của họ thì ra lại là chính xác.

Kết luận rằng "ánh sáng là sóng ngang" không chỉ khơi dậy những tác động dữ dội vào thời điểm đó mà còn trở thành nền tảng của quang học hiện đại.

Với thí nghiệm phân cực của mình, Fresnel từ một trợ lý thực tập non trẻ đã trở thành "Cha đẻ của quang học" nổi tiếng.

Là giáo sư Viện Hàn lâm Khoa học Pháp, nhưng Arago lại bị lãng quên trong dòng sông dài lịch sử cùng với giới học giả chính thống lúc bấy giờ.

Rất nhiều khi, cuộc sống giống như trò chơi xếp hình, khoảnh khắc bạn hòa mình vào trong một nhóm, cũng là lúc bạn đánh mất đi chính mình.

Có người từng nói: "Chân lý thường chỉ nằm trong tay một số ít người, điều đó có nghĩa là bất kỳ ai muốn trở nên vượt trội đều phải trải qua hành trình trở thành kẻ thù của cả thế giới."

Đối mặt với một thế giới đầy ẩn số, bạn có thể an toàn khi ở giữa đám đông, nhưng thoát ra khỏi đám đông, khả năng mới là vô hạn.

02.

Trên mạng, có người đặt ra câu hỏi như này: Tại sao dù là ở trường hay ở nơi làm việc, phần lớn mọi người đều thích những nhóm đông?

Có một câu trả lời nhận được nhiều lượt tán đồng như này: dùng sự bình thường của những người khác an ủi bạn thân, và bạn sẽ không còn là người duy nhất tầm thường giữa cuộc sống này nữa.

Kẻ mạnh thường độc hành, kẻ yếu chọn đi theo đám đông.

Sylvain Tesson, nhà văn nhà du lịch người Pháp đi du lịch một mình trong nhiều năm và đã xuất bản hơn 10 tác phẩm về du lịch, trở thành nhà văn du lịch nổi tiếng ở châu Âu.

Tác gia Thoreau sống một mình trong hai năm liên tiếp, và cuối cùng đã viết nên những kiệt tác như cuốn "Walden".

Định luật "vạn vật hấp dẫn" chấn động được Newton suy ra khi ông một mình tránh dịch bệnh ở vùng quê.

Những người thực sự tài giỏi không thích tụ tập, thành tựu của họ là điều hiển nhiên và họ không cần phải tìm kiếm một nhóm nào đó để thuộc về.

Chỉ những ai sợ rằng ở một mình sẽ bộc lộ sự nông cạn của bản thân thì mới đâm đầu lao vào đám đông.

Nhà tâm lý học Erik Homburger Erikson từng nói:

"Toàn tâm toàn ý cho một việc là chìa khóa để đạt được thành tích xuất sắc và quá trình này thường cần được thực hiện một mình."

Người tài giỏi không hòa hợp với kẻ tầm thường, người thành công không tìm kiếm người khác.

Những người không thích đám đông không phải là không có khả năng hòa hợp với những người khác, họ chỉ không có hứng thú với việc phải để ý hay làm hài lòng người khác.

Họ dành thời gian cho bản thân, không lãng phí thời gian với những người không cần thiết, nhưng cuối cùng lại trở thành niềm ao ước của mọi người.

03.

Một cư dân mạng từng tìm tới chuyên gia tư vấn tâm lý trên mạng: Tôi thường xuyên không thể hòa nhập được với đồng nghiệp, điều này rất ảnh hưởng tới công việc, tôi phải làm sao để thay đổi hiện trạng này?

Nhà tâm lý học đáp: thay vì ép mình phải hòa hợp với mọi người, chi bằng ép bản thân tiến bộ.

Khi bạn ở khe núi, sẽ khó có thể tránh được tâm lý sợ lạc đám đông, sợ mất phương hướng.

Khi bạn đứng trên đỉnh núi, phóng tầm mắt ra sao, bạn sẽ chẳng còn quan tâm những người dưới chân núi đang đi về hướng nào.

Cách tốt nhất để giảm bớt lo lắng và bối rối không phải là chạy theo xu hướng, mà là sử dụng sự phát triển, tiến bộ để mở rộng tầm nhìn của một người.

Vương Thụ là một kiến trúc sư nổi tiếng Trung Quốc. Khi vừa mới từ Mỹ trở về, thói quen nghỉ ngơi và làm việc của anh khác biệt rất lớn so với các đồng nghiệp khác.

Để loại bỏ rào cản, Vương Thụ thường tụ tập cùng đồng nghiệp của mình, tán gẫu, nhậu nhẹt và đôi khi ra bãi biển vào đêm khuya để xả stress.

Chỉ trong 2 tháng ngắn ngủi, Vương Thụ, người luôn cố gắng thay đổi để hòa nhập, cảm thấy kiệt sức cả về thể chất và tinh thần, tuy nhiên, anh lại bất ngờ nghe được lời đồng nghiệp bàn tán về mình:

"Tưởng là đi du học về sẽ hơn người, ai dè cũng chẳng khác chúng ta là bao."

Vương Thụ lúc này mới hiểu ra được rằng, thì ra những lo lắng mệt mỏi của mình trong hai tháng qua đều chẳng là gì trong mắt người khác.

Kể từ sau đó, anh dành nhiều thời gian để mài dũa chuyên môn, tập trung nhiều hơn cho công việc.

Sau đó nữa, Vương Thụ được bầu làm hiệu trưởng Trường Kiến trúc của Học viện Nghệ thuật Trung Quốc và trở thành kiến trúc sư Trung Quốc đầu tiên giành được giải thưởng Pritzker.

Một tác gia từng nói:

"Ai cũng sẽ ít nhiều cảm thấy hoảng sợ khi bị bỏ rơi, và thường có hai cách để loại bỏ nỗi hoảng sợ này: một là lặp lại các hành vi nhóm kém chất lượng để hòa nhập vào nhóm, hai là hoàn thành những công việc khó khăn hơn và thu hút người cùng chí hướng ở thế chủ động."

Sáng tạo tất nhiên khó hơn đi theo cái cũ, nhưng cái thu hoạch được lại là con đường đời rộng lớn, thênh thang hơn."

Một người càng giống những người khác thì anh ta càng chỉ là một phần không thể thiếu của nhóm.

Mỗi người sinh ra đều khác nhau, và chúng ta cũng không cần thiết phải diễn một cuộc đời không phải sở trường của mình cho những khán giả không thuộc về mình.

Khi bạn tập trung vào sự tiến bộ của bản thân và nỗ lực để đứng trên một sân khấu cao hơn, ngay cả khi bạn ở cách xa đám đông, bạn vẫn có thể nhận được rất nhiều tràng pháo tay.

04.

Cô đơn, thực ra là món quà mà Thượng đế ban cho những người bản lĩnh.

Hãy tin rằng, mặc dù những năm tháng bạn tách ra khỏi đám đông có ảm đạm, buồn tẻ, nhưng chúng có thể giúp bạn tích lũy kiến thức và tu tâm dưỡng tính.

Một ngày nào đó, khi nhìn lại quá khứ, điều bạn nghĩ đến không phải là sự cô đơn và quãng đường dài đằng đẵng, mà là biển cả và những vì sao.

(https://thethaovanhoa.vn)

soimmmm
1 year ago

Có lúc cái ta nhìn chỉ là phía trước

Có lúc cái bóng vượt lên lúc nào không hay

rồi dần lùi lại phía sau

Quá khứ đã qua đâu phải lúc nào cũng ở lại

quá khứ còn là chuyện tương lai.

soimmmm
1 year ago
Khng Hiu Chuyn G Xy Ra Vi Nng Khiu V Nh?
Khng Hiu Chuyn G Xy Ra Vi Nng Khiu V Nh?

Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với năng khiếu vẽ nhỉ?

Sp Khai Ging.

Sắp khai giảng.

soimmmm
1 year ago
 Y Ang Ma Thu, Bui Ti Mt M. I B Mt Ti Tri Khng Trng Khng Sao.

Ở đây đang mùa thu, buổi tối mát mẻ. Đi bộ một tối trời không trăng không sao.

Lâu lắm trước kia xem phim Hàn thấy những con đường treo leo lên dốc. Đã ngỡ chỉ bên đó có. Nghỉ lễ về nhà mới nhận ra, cái mình kiếm tìm lại ở ngay nơi gần gũi nhất. Những ngọn đồi cao, những con đường đất trước kia là thách thức cho cậu bé cong mông với chiếc xe quá khổ. Nay đã trải nhựa và lát gạch. Những ngôi nhà tinh tươm dọc theo con dốc với những giàn hoa trước cửa và cây cối gọn gàng góc sân.

Trời thu từ cây đến con người đều thấy dễ chịu.

Thế giới có khác nhau thì bầu trời vẫn thế nhỉ ☘️


Tags :
V
soimmmm
1 year ago
Sp Khai Ging.

Sắp khai giảng.

soimmmm
1 year ago

Nếu bảo là

Nếu bảo là đã qua

Chắc tôi đang nói dối

Nếu bảo là đã hết

Chắc dối lại lừa tôi

Nên tôi chỉ bảo là

Nếu qua thì sẽ hết.

Nu Bo L
soimmmm
1 year ago

You're an engineer.

Adela Hernández

Tối qua xem một bộ phim tuyệt vời về một con người phi thường. Một người nông dân Mexico nhập cư với ước mơ bay vào vũ trụ. Một người vợ chấp nhận hy sinh vì giấc mơ của chồng. Một gia đình lớn đầy yêu thương. Sau 30 năm người kỹ sư đã thực hiện được ước mơ cháy bỏng.

Chuyện của ông kỹ sư khác. Hồi 16-17 cũng thích nhìn trời ngắm sao, muốn biết vũ trụ là gì, ngoài kia có gì, ufo có không. Cũng súyt thành đam mê. Giờ những hôm ngẩng lên là y như rằng không ổn lắm.

Muốn lên 1 cái list những bộ phim đã tạo nên con người. bổ sung dần khi nhớ ra.

Address Unknown

The theory of everything

Kwangki

Ruler of your own world

Titanic

A beautiful mind

Into the wind

The Miracle Apple

Bohemian Rhapsody

Mama mia

Tinh cầu (Звезда)

Sphere

The plan man

Someone Special

Lala land

Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên

Thượng đế cũng phải cười

Wood job

Mối tình đầu

Gia đình là số 1

Our Blues

My Liberation Notes

A million miles away

Thép đã tôi thế đấy

Swordfish

Harry Potter

Lesson in Murder

The Danish girl

The good fight

The good doctor

The resident

New Amsterdam

Grey's Anatomy

I am sam

Miracle in Cell No. 7

Sóng ở đáy sông

My sassy girl

Sin city

You Are the Apple of My Eye

Bao thanh thiên

Tây du ký


Tags :
soimmmm
1 year ago

Anh vẫn ở đây. Nhắn anh nếu em thấy.

soimmmm
1 year ago

Nay lần đầu chạy được 5km liên tục, pace 6.41. Không biết có phải do áo mới hay giày mới không. Cũng chạy gần được tháng, mà mấy hôm rồi còn đuối hơn dạo trước.

Chạy xong lúc thì nghe ào ào, mưa hoang thật, hắt vào tận trong, đám quần áo phơi lúc chiều dính ướt.

Một mình, tranh thủ mở ít rock. Cũng lâu lắm rồi mới max volume. Nhớ ra những bài ngày xưa. Ngồi cạnh cái loa to mà sao không phê như hồi nghe bộ microlab 2.1 cùi ngày xưa.

Nhớ ra cái lần đi show Bức Tường ở Giảng Võ. Hồi rock show vẫn có phần lạ lẫm ở HN. Nhất là 1 show trong không gian kín, lại tan muộn. Chắc 2006. Đứng trước dàn loa, tim đập hừng hực. Huy đèo trên con cào cào, trời se se rồi mà vã hết mồ hôi. Vậy là biết phanh cúc ngực và gào thét.

Nay cho ông em nghe thử Farewell một đoạn, bảo đấy là rock. Thấy mặt đần đần những có vẻ tập trung.

Sáng bay bay quay quay ra sân muộn, đoa còn trượt. Sau smash được mấy quả ưng ý. Vậy là cũng qua một đêm dài.

Gởi một cánh thư cho câu chuyện cũ.

Cánh Thư Cuối Cùng
Spotify
Song · Ban Nhạc Thuỷ Triều Đỏ · 2023
soimmmm
1 year ago

Tại sao lại là trưa thứ 7?

Trưa thứ 7 là một khoảng thời gian đặc biệt.

Bữa sáng muộn sau đêm thứ 6, người ta trở về với cuộc sống chán nản, mệt mỏi.

Sau nửa ngày làm việc, người ta bắt đầu nghĩ về những ham muốn, những dự định của riêng mình cho cuối tuần.

Trưa thứ 7 của một câu chuyện.

Cuộc đời là câu chuyện của cốc và nước vào trưa thứ 7.

Cuc I L Cu Chuyn Ca Cc V Nc Vo Tra Th 7.
soimmmm
1 year ago

Thèm cà phê. Phin đen không đường 2 viên đá.

👋 bonne journée à toutes et tous 🍏🌻🙂☀️

soimmmm
1 year ago
soimmmm - november rain

Treo những khó chịu lên như cái đèn.

Treo thêm cái đèn lồng như những lo toan.

Qua khách hàng gặp một ông. Anh anh em em chán hỏi ra mới biết bằng tuổi. Bạn bảo ông trông trẻ thế. Ối dời, toàn ông bố quốc dân.

soimmmm
1 year ago

Đổ bao mồ hôi cho con đường không tên.

 Bao M Hi Cho Con Ng Khng Tn.


Tags :
soimmmm
1 year ago

Chiều nghe sếp lật lọng. Ồ. Kiểu này nghe chừng là thời gian sắp hết.

Danh dự là cao quý nhất, vậy điều gì đứng thứ hai?

Ngày không quá nóng mà nay chạy phải vắt cái khăn tận 5 lần. Cay cú làm kéo thêm được cây số.

Qua rằm nhưng tối âm u, nay mới thấy trăng. Qua cửa sổ là nửa cuối tháng 7. Muốn nhắm mắt lại, gối lên đùi E. Sói thấy mình là birdman.


Tags :
soimmmm
1 year ago
Chuyn Pha Cc Tr Sa

Chuyện pha cốc trà sữa

Kết quả rất quan trọng. Quá trình tạo ra kết quả cũng quan trọng không kém.

soimmmm
1 year ago

Rút kinh nghiệm, lần này bắt đầu trả lời luôn (9h ^^). Nhưng không biết hôm nào xong 😀

Nay 4h hơn giờ anh cũng tỉnh, nhưng qua đi ngủ lúc 12h. Đấy người già. Mọi thứ nó cứ đứt đoạn chứ chẳng phải thần bí gì đâu.

Anh vẫn nhớ chứ, vì nó dài 😁 và trong như nắng sớm mai vậy. Trả lời hơi lâu vì anh chẳng biết nói gì, không khí đang trong lành, anh vào là bụi :))

Anh có đọc (qua thôi, sorry :) mấy note mới của em. Và cũng đã có ý định hỏi lại em câu đó, anh có chút tò mò vì cảm thấy em sẽ trả lời khác.

Ai rồi cũng sẽ khác thôi, cuộc sống thay đổi liên tục mà. Nhưng những gì là cốt lõi của mỗi người thì anh nghĩ là không. Có chăng bộn bề làm mình vô cảm, cho tới khi gặp đúng cơn mưa 😊

Trong một hành trình dài, anh thấm được nhiều thứ, tạo nên con người anh bây giờ. Anh hứa nhưng e là sẽ hơi lâu vì anh vừa không giỏi viết lắm, vừa cũng không chắc lắm có đúng là những điều đó làm thay đổi mình không, hay đôi khi là những điều nho nhỏ đã lỡ quên rồi.

Chủ nhật nhiều năng lượng nhé!

Xin lỗi hơi muộn.

Em đã làm thế nào để vượt qua những lúc buồn, cần một ai đó vậy?

Sớm nay ngủ dậy mở điện thoại thấy anh hỏi câu này, em cũng hơi đứng hình một tẹo, rồi mất hẳn 30p nằm tiếp trên giường để nghĩ lại xem rốt cuộc những lúc đó mình đã làm gì ấy nhỉ?

Em nghĩ nỗi buồn của em và anh đến từ những phía khác nhau nên cũng không biết có giúp được cho anh không nữa. Em thì không đặt nặng chuyện tình cảm, ý em là đó không phải ưu tiên số 1, vậy nên nếu có buồn em cũng sẽ chỉ buồn nhiều vì công việc hoặc gia đình chẳng hạn. Còn trên phương diện tình cảm á, nỗi buồn trôi nhanh lắm, thật, vì em cũng chưa gặp được người đủ làm em đau khổ đến cùng tận. May quá ấy nhỉ. Đùa thôi haha, những lúc buồn, dù là buồn vì cái gì đi nữa thì em cũng thường sẽ dành thời gian cho bản thân nhiều một chút, dỗ dành đứa trẻ bên trong, và yah, ăn một bữa thiệt ngon cũng giúp tâm trạng khá hơn. Với một đứa đang tập tành lớn như em chưa gặp quá nhiều khủng hoảng thì chuyện dập tắt nỗi buồn đơn giản thì thôi nhé. Nhưng những cách này với người lớn như các anh có lẽ không ăn thua gì đâu.

Thật ra nếu mình cần ai đó thì có hai cách giải quyết, một là đi tìm ai đó đi, hai là tập nghĩ "mình không cần ai cả". Em hay nghĩ mình cần có người bên cạnh, cho đến khi đi làm về lúc 1-2g sáng một mình chạy xe từ Quận 7 về Quận 10, hay khi đi xem phim một mình, những chuyến đi xa một mình, ti tỉ thứ khác cũng chỉ một mình. Em thấy rằng em có thể sống như vậy được mãi, nếu em đã có thể tự làm hết, vậy có thêm 1 người nữa trong đời có phải hơi chật chội không. Bất cứ khi nào em nghĩ em cần ai đó, thì sẽ tự động có suy nghĩ em không cần ai lấn át suy nghĩ ấy. Đâm ra chẳng cần làm gì cũng sẽ tự khắc vượt qua được. Việc cần ai đó hay không em nghĩ nó nằm ở suy nghĩ của mình, mình nghĩ mình cần thì mình sẽ luôn khao khát có ai đó bên cạnh, và ngược lại. Em thì là vế 2.

Em không giỏi cho lời khuyên đâu, nhưng em nghĩ càng buồn càng nên lý trí một chút. Vì cảm xúc của mình nó hay mềm yếu bất chợt, lý trí không kiềm lại là mình đi xa lắm. Em viết nhiều quá không biết có lan man không nữa, chúc anh một ngày vui và nhanh hết buồn nhé.

soimmmm
1 year ago

Thật chẳng ra sao

Hỏi lúc nửa đêm, sáng hôm sau có rep mà hơn tháng sau mới cảm ơn. Rồi đi đâu mất làm cảm ơn cũng chẳng còn.

Thật sự đã quên cho tới khi vu vơ nhìn thấy. Rồi cũng chẳng nói năng gì, hôm sau edit thêm 1 câu.

Người già hay khó ở. Loáng cái cũng hơn nửa năm. Tự hứa hôm nào sẽ nói về nỗi buồn, về cái hành trình hiểu về nó.

Xin lỗi hơi muộn.

Em đã làm thế nào để vượt qua những lúc buồn, cần một ai đó vậy?

Sớm nay ngủ dậy mở điện thoại thấy anh hỏi câu này, em cũng hơi đứng hình một tẹo, rồi mất hẳn 30p nằm tiếp trên giường để nghĩ lại xem rốt cuộc những lúc đó mình đã làm gì ấy nhỉ?

Em nghĩ nỗi buồn của em và anh đến từ những phía khác nhau nên cũng không biết có giúp được cho anh không nữa. Em thì không đặt nặng chuyện tình cảm, ý em là đó không phải ưu tiên số 1, vậy nên nếu có buồn em cũng sẽ chỉ buồn nhiều vì công việc hoặc gia đình chẳng hạn. Còn trên phương diện tình cảm á, nỗi buồn trôi nhanh lắm, thật, vì em cũng chưa gặp được người đủ làm em đau khổ đến cùng tận. May quá ấy nhỉ. Đùa thôi haha, những lúc buồn, dù là buồn vì cái gì đi nữa thì em cũng thường sẽ dành thời gian cho bản thân nhiều một chút, dỗ dành đứa trẻ bên trong, và yah, ăn một bữa thiệt ngon cũng giúp tâm trạng khá hơn. Với một đứa đang tập tành lớn như em chưa gặp quá nhiều khủng hoảng thì chuyện dập tắt nỗi buồn đơn giản thì thôi nhé. Nhưng những cách này với người lớn như các anh có lẽ không ăn thua gì đâu.

Thật ra nếu mình cần ai đó thì có hai cách giải quyết, một là đi tìm ai đó đi, hai là tập nghĩ "mình không cần ai cả". Em hay nghĩ mình cần có người bên cạnh, cho đến khi đi làm về lúc 1-2g sáng một mình chạy xe từ Quận 7 về Quận 10, hay khi đi xem phim một mình, những chuyến đi xa một mình, ti tỉ thứ khác cũng chỉ một mình. Em thấy rằng em có thể sống như vậy được mãi, nếu em đã có thể tự làm hết, vậy có thêm 1 người nữa trong đời có phải hơi chật chội không. Bất cứ khi nào em nghĩ em cần ai đó, thì sẽ tự động có suy nghĩ em không cần ai lấn át suy nghĩ ấy. Đâm ra chẳng cần làm gì cũng sẽ tự khắc vượt qua được. Việc cần ai đó hay không em nghĩ nó nằm ở suy nghĩ của mình, mình nghĩ mình cần thì mình sẽ luôn khao khát có ai đó bên cạnh, và ngược lại. Em thì là vế 2.

Em không giỏi cho lời khuyên đâu, nhưng em nghĩ càng buồn càng nên lý trí một chút. Vì cảm xúc của mình nó hay mềm yếu bất chợt, lý trí không kiềm lại là mình đi xa lắm. Em viết nhiều quá không biết có lan man không nữa, chúc anh một ngày vui và nhanh hết buồn nhé.

soimmmm
1 year ago

Những gì quý nhất thường nằm trong lòng đất.

Ai cũng muốn được đào lên.

Vì thế những tình cảm sâu sắc đừng chỉ giữ trong lòng.

Nhng G Qu Nht Thng Nm Trong Lng T.

Tags :
soimmmm
1 year ago
Ngy Xa Ngy Xa

Ngày xửa ngày xưa

Anh với nó ở bên nhau và cùng khởi đầu cuộc sống.

Cùng nhau biết những lần đầu.

Nó học được nhiều điều từ anh.

Anh cũng ngấm được nhiều điều từ nó.

Thời gian trôi.

Mái nhà trở thành mái ấm.

Mái ấm trở lại mái nhà.

Nó không cần anh.

Anh cũng chẳng cần nó.

Anh và nó đều tự giải quyết được tất cả việc của mình.

Vậy thôi.

soimmmm
1 year ago

Có giúp được em ạ và không chỉ một lần :)

Xin lỗi hơi muộn.

Em đã làm thế nào để vượt qua những lúc buồn, cần một ai đó vậy?

Sớm nay ngủ dậy mở điện thoại thấy anh hỏi câu này, em cũng hơi đứng hình một tẹo, rồi mất hẳn 30p nằm tiếp trên giường để nghĩ lại xem rốt cuộc những lúc đó mình đã làm gì ấy nhỉ?

Em nghĩ nỗi buồn của em và anh đến từ những phía khác nhau nên cũng không biết có giúp được cho anh không nữa. Em thì không đặt nặng chuyện tình cảm, ý em là đó không phải ưu tiên số 1, vậy nên nếu có buồn em cũng sẽ chỉ buồn nhiều vì công việc hoặc gia đình chẳng hạn. Còn trên phương diện tình cảm á, nỗi buồn trôi nhanh lắm, thật, vì em cũng chưa gặp được người đủ làm em đau khổ đến cùng tận. May quá ấy nhỉ. Đùa thôi haha, những lúc buồn, dù là buồn vì cái gì đi nữa thì em cũng thường sẽ dành thời gian cho bản thân nhiều một chút, dỗ dành đứa trẻ bên trong, và yah, ăn một bữa thiệt ngon cũng giúp tâm trạng khá hơn. Với một đứa đang tập tành lớn như em chưa gặp quá nhiều khủng hoảng thì chuyện dập tắt nỗi buồn đơn giản thì thôi nhé. Nhưng những cách này với người lớn như các anh có lẽ không ăn thua gì đâu.

Thật ra nếu mình cần ai đó thì có hai cách giải quyết, một là đi tìm ai đó đi, hai là tập nghĩ "mình không cần ai cả". Em hay nghĩ mình cần có người bên cạnh, cho đến khi đi làm về lúc 1-2g sáng một mình chạy xe từ Quận 7 về Quận 10, hay khi đi xem phim một mình, những chuyến đi xa một mình, ti tỉ thứ khác cũng chỉ một mình. Em thấy rằng em có thể sống như vậy được mãi, nếu em đã có thể tự làm hết, vậy có thêm 1 người nữa trong đời có phải hơi chật chội không. Bất cứ khi nào em nghĩ em cần ai đó, thì sẽ tự động có suy nghĩ em không cần ai lấn át suy nghĩ ấy. Đâm ra chẳng cần làm gì cũng sẽ tự khắc vượt qua được. Việc cần ai đó hay không em nghĩ nó nằm ở suy nghĩ của mình, mình nghĩ mình cần thì mình sẽ luôn khao khát có ai đó bên cạnh, và ngược lại. Em thì là vế 2.

Em không giỏi cho lời khuyên đâu, nhưng em nghĩ càng buồn càng nên lý trí một chút. Vì cảm xúc của mình nó hay mềm yếu bất chợt, lý trí không kiềm lại là mình đi xa lắm. Em viết nhiều quá không biết có lan man không nữa, chúc anh một ngày vui và nhanh hết buồn nhé.